Hôm nay tôi đứng đây, giữa cay đắng cuộc đời
Nhân tình thế thái như cơn sóng cuộn trôi
Tôi lang thang, không biết đâu bờ bến
Thấy cuộc đời lạc lõng và đơn côi
Chỉ còn biết bấu víu vào tuổi thơ
Để tưới mát tâm hồn đang khô hạn
Bởi cuộc đời như một canh bạc
Thắng hay thua đều tan nát cõi lòng
Ngọt lành lắm kỷ niệm thời thơ trẻ,
Tuổi thần tiên vừa học vừa chơi
Tôi nhớ về những buổi học sôi nổi
Cả lớp giơ tay thi nhau trả lời.
Ảnh: tinht.com.
Tôi nhớ lắm, về một hôm nào đó
Học về tôi vốn hay la cà
Chạy ra đồng ăn quả đa, quả nhám
Tối ôm bụng mà lăn khóc oa oa
Tôi nhớ quá những buổi nắng trưa hè
Đi bắt ve bỏ vào ống lứa
Cánh diều no gió giữa đồng bất tận
Bêu nắng nhiều mặt sạm như tro
Thời gian trôi thoắt cái đã phai tàn
Những gì đẹp nhất chỉ còn lại ký ức
Tôi bước đi giữa cõi đời nóng nực
Cố uống vào dòng nước mát tuổi thơ.
Ngày tận thế đang đến gần, ma quỷ từ địa ngục đang tràn lên khiến khiến nhiêu vùng đất của cõi trần biến thành miền đất quỷ dữ. Các sinh linh di tản đến vùng đất an toàn hơn bỏ lại sau những cánh rừng, khiến chúng trở lên im lặng. Khi Tiểu Minh và nàng tiên Leni đến miền đất này đã cứu một chú khỉ bị thương và bị đồng loại bỏ lại.
Vào thời mạt kiếp, con người trở nên độc ác và tham lam, bất kính với các vị thần linh. Chính vì thế các vị thần không còn bảo hộ con người, nhân loại càng trượt dốc nhanh hơn. Để đảm bảo an toàn, cuộc hành trình của Tiểu Minh và nàng tiên Leni dưới sự dẫn dắt của thần Mặt Trời cũng tránh xa loài người. Nên trong suốt cuộc hành trình, hai người không gặp bất cứ một bóng người nào.
Sau khi dời khỏi vùng biển Hạ Long, Tiểu Minh và nàng tiên không đi dọc bờ biển mà đi vào một vùng rừng thưa. Vùng rừng này không khác gì những cánh rừng bình thường, chỉ là hầu như vắng bóng muông thú. Không tiếng chim ca, vượn hót, và hầu như không có tiếng động. Chúng như thể là những cánh rừng chết vậy.
Sự tĩnh lặng của những khu rừng khiến Tiểu Minh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, cậu ngó trước ngó sau như để tìm kiếm thứ gì đó. Nàng tiên Leni nhẹ nhàng giải thích:
“Ngày tận thế đang đến gần. Ma quỷ từ địa ngục đang tràn lên khiến gần một nửa nhân gian biến thành miền đất quỷ dữ. Những sinh linh nơi đây hẳn là cảm thấy nguy hiểm, nên đã di tản đến vùng đất an toàn hơn.”
“Một nửa nhân gian?”, Tiểu Minh giật mình, “Nhanh như vậy ư? Vậy chẳng phải chúng ta đang tiến về miền đất quỷ dữ?”
“Đúng vậy”, nàng tiên Leni nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Minh như hít một hơi lạnh, tuy rằng cuộc hành trình này có các vị thần bảo vệ, nhưng tiến vào miền đất quỷ dữ thì hẳn là không dễ chịu.
(Ảnh minh họa: vforum.vn)
Tuy nhiên, những ngày tiếp theo, cuộc hành trình cứ như vậy bình yên ngày này qua ngày khác, Tiểu Minh và nàng tiên Leni cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Cũng vì vậy mà hai người hầu như cả ngày không nói với nhau câu nào ngoài những câu đại loại như “chúng ta hãy dừng chân tại đây”…
Với Tiểu Minh, những cảm xúc lâng lâng xúc động của những ngày đầu cuộc hành trình không còn nữa. Khi ấy cuộc đời với cậu thật kì diệu khi được ở bên nàng công chúa tiên giáng trần. Khi ấy cậu tin tưởng mìnhvà nàng sẽ kết thân với nhau, không có lí do gì khiến điều đó không xảy ra khi hai người cùng chung một sứ mệnh, cùng đi trong cuộc hành trình cô độc, và cần phải giúp đỡ nhau trong gặp khó khăn hoạn nạn. Cậu còn mơ tưởng ra bao điều giữa hai người, cậu sẽ kể cho nàng nghe những câu chuyện của thế giới loài người, hát cho nàng nghe những bài ca mà con người yêu thích, còn nàng sẽ kể cho cậu về thế giới thần tiên, thế giới có biết bao điều thú vị ngoài tầm hiểu biết của cậu.
Con người hay mơ mộng hão huyền, Tiểu Minh thấy thật đúng và những mộng tưởng đó với cậu lúc này cũng đã tan đi như mây khói. Nàng tiên Leni trang nghiêm và cao quý, không phù hợp lắm với các trò vui mà cậu muốn thể hiện với nàng. Nàng cũng chỉ chia sẻ với Tiểu Minh những điều liên quan đến cuộc hành trình giải cứu dân tộc Hòa Bình. Chuyện về thế giới thần tiên hầu như vẫn còn là bí mật với Tiểu Minh. Sự trang nghiêm của nàng khiến Tiểu Minh cũng không dám hỏi những điều không liên quan đến sứ mệnh của hai người.
Với Tiểu Minh, nàng tiên lúc này chỉ như một người dẫn đường, thế giới xung quanh cũng thật buồn thảm, chỉ là rừng hoang và gió vi vu.
Tiểu Minh trở về với nỗi lòng của riêng mình, nhớ cha, nhớ cánh đồng, nhớ dòng sông rồi nhớ đến cả những vật dụng mà thường ngày chẳng bao giờ để ý tới. Nếu không phải cậu đang thực hiện sứ mệnh để giải thoát mình khỏi lời nguyền ngàn năm thì có lẽ đã hoàn toàn chán nản với cuộc hành trình này rồi. Bây giờ cậu cũng chỉ mong có thể nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh này rồi trở về với cha, với những cánh đồng lúa chín vàng, với những dòng sông xanh trong. Đó mới là chính là cuộc sống của cậu. Đôi lúc cậu cũng nghĩ tới ngày tận thế, nhưng cậu tin rằng cái thế giới vĩ đại đang tuôn trào sự sống kia có lẽ cũng không thể bị hủy diệt ngay được.
Đang trong lúc Tiểu Minh có những suy nghĩ như vậy thì cậu có thêm một người bạn đồng hành mới. Trong một đêm Tiểu Minh và nàng tiên Leni đang ngồi đả tọa thì có một con khỉ mon men đến gần. Tiểu Minh thì vẫn chưa đạt đến đả tọa thâm sâu, sự xuất hiện của con khỉ khiến cậu nhanh chóng phát hiện ra.
(Ảnh minh họa: baitapsgk.com)
Ban đầu cậu cũng định kệ nó muốn làm gì thì làm, nhưng đến khi nó lục lọi tay nải của Tiểu Minh để tìm đồ ăn cậu mới phát hoảng. Nó mà xơi mất đám lương khô cậu mang theo thì cuộc hành trình sẽ bị gián đoạn. Có vẻ con khỉ đang rất đói nên nó cũng chẳng màng đến nguy hiểm. Nó tìm thấy lương khô là tống ngay vào miệng, thậm chí chẳng cần bóc vỏ. Loài khỉ tuy thông minh nhưng bản chất của nó là ăn uống lãng phí. Con khỉ lúc này cũng vậy, mỗi cái lương khô nó chỉ cắn một miếng là ném đi. Hẳn là nó tính toán sao để ăn hết chỗ lương khô Tiểu Minh mang theo.
Dĩ nhiên Tiểu Minh không để nó làm vậy, cậu lừa lừa đến gần con khỉ đang điên cuồng gặm lương khô và giật phăng cái tay nải khiến nó giật nảy mình. Con khỉ dường như bị cướp chiến lợi phẩm để nó sống sót lên tỏ ra rất tức giận. Liền nhảy sổ vào người Tiểu Minh mà cào cấu để đòi lại, khiến cậu bị một phen tối tăm mặt mũi.
Nhưng con khỉ vốn đang bị thương, lại đói, nên sức lực còn lại chẳng được bao nhiêu. Nó nhanh chóng bị Tiểu Minh tóm gọn và đè xuống. Bị tì vào vết thương, con khỉ kêu lên thảm thiết.
“Đồ quỷ! Đừng có ăn vạ như thế. Ta có đè ngươi mấy đâu”, Tiểu Minh cười nhạt, ngỡ rằng con khỉ ăn vạ. Nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng phát hiện ra một chân của nó bị gãy. Lúc này cậu rất hối hận vội ôm lấy con khỉ hết vuốt ve, lại dỗ dành.
Con khỉ hình như cũng mới trưởng thành, xa mẹ không lâu. Cảm giác được mẹ âu yếm hẳn vẫn còn lưu trong ký ức của nó. Nhất là lúc này, bị đồng loại bỏ rơi, lại đói gần chết, nên ký ức đó rất mạnh mẽ và nó nhanh chóng ngoan ngoãn ư ử trong vòng tay của Tiểu Minh.
Tiểu Minh nhanh chóng băn bó, cho nó ăn và uống nước. Con khỉ cũng rất biết điều và quả thực rất khôn. Sau khi được nhắc nhở nó không dám ăn hoang phí nữa.
Sáng hôm sau lên đường, con khỉ lúc này như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, nó cương quyết bám chặt lấy Tiểu Minh. Nàng tiên nhìn thấy cảnh như vậy cũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
“Cuộc hành trình sắp tới sẽ rất khắc nghiệt!”, nàng nhẹ nhàng nói, “chúng ta sắp tiền vào miền đất quỷ dữ”.
Tiểu Minh cũng biết vậy nhưng giờ cũng chỉ tặc lưỡi cho qua bởi cậu không thể bỏ lại con khỉ này được. Nó đang bị thương, bỏ lại khác gì giết nó.
(Ảnh minh họa: baomoi.com)
Vậy là hai người đã có thêm một người bạn đồng hành mới. Tiểu Minh đặt tên nó là Khỉ Còi sau nửa ngày suy nghĩ. Hình như con khỉ cũng thích cái tên đó, cứ mỗi lần được gọi nó lại khoái chá nhe răng ra cười khéc khéc. Sau đó, thấy con khỉ có những hành động thô lỗ trước mặt nàng tiên, Tiểu Minh liền may cho nó một cái áo được cắt ra từ tấm vải rách bọc trên yên ngựa. Khi mặc vào trông nó chắc khác nào một chú hề.
Nhưng có vẻ con khỉ lại rất thích kiểu áo đó, nó ngó trái, ngó phải, nhìn trước, nhìn sau rồi cười lên khèng khẹc. Đến đoạn đường thấy một loại cây với những chiếc lá như cái bát úp ngược lên trời, Tiểu Minh lại nảy ra ý định làm cho Còi một cái mũ để che nắng, nhưng chỉ được một ngày nó đã vứt đi đâu không rõ.
Có khỉ Còi, trên chặng hành trình tiếp theo Tiểu Minh không còn cảm thấy buồn tẻ nữa. Bây giờ cậu đã có bạn đồng hành để trò chuyện. Tuy vậy, chú khỉ Còi chẳng hiểu Tiểu Minh nói gì và thường ngủ ngay từ những phút đầu tiên, mặc cho cậu thao thao bất tuyệt.
Năm 1986, dù kỹ xảo điện ảnh Trung Quốc chưa phát triển, những cảnh quay được thực hiện với đạo cụ thô sơ, nhưng Tây Du Ký đã tạo nên những thước phim sống động và sống mãi trong lòng người cho đến tận hôm nay. Quyết định thành công của bộ phim phải chăng đến từ sự tận tâm, tận lực của các diễn viên đã có may mắn đi trên hành trình Thỉnh Kinh huyền thoại ấy?
Sau hơn ba thập niên, tuy có nhiều bộ phim về đề tài Tây Du Ký, nhưng phiên bản của đạo diễn Dương Khiết luôn giữ được sức sống mãnh liệt, không phải vì kỹ xảo mà nhờ nó giữ được cái hồn, cái thần của nguyên tác. Cùng với tiếng vang khắp châu Á của Tây Du Ký, người ta cũng dành những lời ca ngợi cho nữ đạo diễn tài ba và dàn diễn viên thực lực của bộ phim.
Cái kết buồn cho chú tiểu long mã trong phim Tây Du Ký
Bài viết này xin dành để ôn lại những kỷ niệm với một diễn viên đặc biệt trong Tây Du Ký – chú ngựa bạch sắm vai Bạch Long Mã oai phong, như một nốt nhạc góp vào khúc ngợi ca dạt dào ấy. Diễn viên bốn chân đã cùng vào sinh ra tử với đoàn làm phim Tây Du Ký ròng rã 5 năm trời, cống hiến thầm lặng nhưng hết mình cho thành công của bộ phim.
Bạch Long Mã đã cống hiến rất nhiều cho thành công của bộ phim Tây Du Ký (Ảnh dẫn qua: eva.vn)
Trở thành một thành viên chính thức như một sự an bài
Trong năm đầu tiên khởi quay, đoàn làm phim Tây Du Ký không có chú ngựa bạch nào cho riêng mình, mặc dù Bạch Long Mã có thể được coi là một trong những diễn viên chính của phim. Lúc bấy giờ, vì kinh phí chung để sản xuất bộ phim rất eo hẹp, đoàn làm phim quyết định đến vùng nào sẽ kiếm ngựa ở địa phương đó để có thể tiết kiệm chi phí vận chuyển và chăm sóc.
Tuy nhiên, phương án này đã nhiều lần đặt cả đoàn vào những tình huống dở khóc dở cười. Trong cảnh quay ở đảo Hải Nam, nhân viên phụ trách và quản lý trường quay phải chạy tất tả khắp nơi để tìm một chú ngựa bạch. Cuối cùng, họ dắt về được một chú ngựa với tướng tá oai phong, rất thích hợp với vai Bạch Long Mã, chỉ có điều chú ngựa này có… màu nâu. Sau khi hóa trang xong, đoàn đã có một chú bạch mã tuyệt đẹp. Tuy nhiên, ngay trước khi bấm máy cảnh đầu tiên, “ngựa bạch” lồng lên, phi thẳng xuống con sông gần đó tắm gội.
Một lần khác, khi di chuyển đến Trương Gia Giới, tỉnh Hồ Nam, đoàn không kiếm đâu được bóng dáng một chú ngựa. Khi ấy, đạo diễn Dương Khiết ủy thác cho phó đạo diễn Vương Tiểu Dĩnh, người có biệt danh là “anh Vương miệng sắt”, nội trong ba ngày phải tìm cho ra một chú ngựa phù hợp. Cuối cùng, khi kỳ hạn ba ngày gần hết, phó đạo diễn Dĩnh hồ hởi gọi điện về thông báo đã có ngựa. Mọi người trong đoàn đều phấn khởi. Đến khi phó đạo diễn dẫn ngựa về, ai cũng ngạc nhiên vì đó thực sự là một chú Bạch Long Mã “tí hon”. Nó gầy còm đến mức khiến Đường Tăng không dám cưỡi lên vì sợ sẽ làm ngã chú ngựa.
Bạch Long Mã cùng Đường Tăng (Ảnh dẫn qua: eva.vn)
Sau những phen dở khóc dở cười như thế, đạo diễn Dương Khiết hiểu rằng cần phải tuyển một “diễn viên”cố định cho vai diễn này. Ý tưởng táo bạo của bà xuất hiện cùng lúc với việc đoàn làm phim tới Nội Mông để quay cảnh kế tiếp. Đây cũng chính là nơi đoàn làm phim Tây Dú Ký gặp được Bạch Long Mã đích thực. Bạch mã này có thân hình cao lớn, cơ bắp bóng lưỡng, thần thái oai phong, lông bờm mượt như tơ. Hơn nữa, chú ta cũng làm quen rất nhanh với các bạn diễn. Tuy nhiên, Bạch mã này lại là một “quân mã”, nên nếu đoàn làm phim muốn mua, người ta sẽ phải khai trừ quân tịch của chú. Đạo diễn Dương Khiết hiểu vấn đề, nhưng bà vẫn dặn dò, nhất định sẽ quay lại để đón ngựa.
Khi trở về Bắc Kinh, đạo diễn Dương Khiết đã tranh luận và thuyết phục đến “mặt đỏ tía tai” với các nhân viên của phòng sản xuất phim truyền hình của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc để được tuyển riêng Bạch Long Mã cho đoàn. Nhưng chỉ khi bà kiến nghị lên lãnh đạo của Đài truyền hình, yêu cầu của bà mới được chấp nhận. Sau khi được cấp kinh phí, đạo diễn Dương Khiết vui mừng trở lại Nội Mông. Chính bà cũng không ngờ rằng, những người phụ trách trại ngựa đã “khai trừ quân tịch” của Bạch Long Mã, tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ bà đến đón ngựa về.
Bao phen sinh tử sát thân, vẫn kiên cường cống hiến
Chú ngựa cũng trải qua rất nhiều vất vả, khó khăn giống như các diễn viên khác của đoàn phim (Ảnh dẫn qua: Zing.vn)
Bạch Long Mã ra nhập đoàn làm phim năm ấy khi chú mới 4 tuổi. Đến từ vùng đất của sự hoang dã, phóng khoáng nhưng tính tình của Bạch mã này khá nền nã, thích nghi nhanh và rất hiểu người.
Khi tham gia đoàn làm phim, chú ngựa nhận được sự chăm sóc rất chu đáo. Đoàn cắt cử hai nhân viên để chăm sóc sức khỏe và sự an toàn của chú khi di chuyển. Tấm lòng tận tâm của hai người chăm sóc đã khiến tướng mạo của Bạch mã đẹp và hoàn thiện hơn theo từng ngày. Tuy trên đường di chuyển đến các điểm quay khác nhau, chú ngựa phải ở trong xe chứa đạo cụ, nhưng hai nhân viên chăm sóc cũng luôn đi cùng, không để chú cô đơn một mình trong thùng xe.
Không biết có phải con vật đã cảm nhận được tấm lòng, sự yêu mến của đoàn làm phim dành cho nó hay không, nhưng chú ngựa đã đáp trả lại ân nghĩa ấy bằng sự cộng tác và cống hiến hết mình.
Để có được những cảnh quay chân thực nhất, đoàn làm phim Tây Du Ký đã tới khắp mọi miền trên đất nước Trung Quốc để quay phim. Hoàn cảnh địa lý khắc nghiệt nào cũng đã trải qua. Vậy nên, mỗi diễn viên đã có cho mình cơ hội được nếm trải những gian truân và Bạch Long Mã cũng vậy.
Bao phen nguy nan, nhưng lòng vẫn không sờn (Ảnh dẫn qua: Zing.vn)
Chú ngựa trắng đã nhiều phen gặp nguy hiểm trên đường di chuyển và trong cả những cảnh phim. Một lần di chuyển đến ở Hàng Châu, khi từ xe tải bước xuống, Bạch mã bị trượt chân, té ngã xuống cống nước, bốn vó chổng lên trời. Lại thêm bộ yên cương đóng sẵn trên lưng nay bị mắc trong miệng cống, chú ngựa càng hoảng sợ vì không thể tìm cách tự đứng lên. Lúc đó, đạo diễn Dương Khiết quyết định phải an ủi chú ngựa. Bà nói với ngựa như với một con người: “Con có đau không? Sao lại đi đứng không cẩn thận chút nào vậy? Đừng vội nhé, chúng ta sẽ vực con dậy ngay đây”. Sau câu nói của đạo diễn, chú ngựa ứa nước mắt khiến cả đoàn làm phim hết sức ngạc nhiên. Không ai biết lúc ấy chú ngựa quá đau hay đã thực sự cảm nhận được tấm chân tình của nữ đạo diễn.
Có một kỷ niệm đáng nhớ khác của Bạch Long Mã và đoàn, đặc biệt với nữ đạo diễn của phim. Để lột tả được một cách chân thực nhất sự vất vả và gian nan của chuyến hành trình thiêng liêng, nữ đạo diễn yêu cầu năm diễn viên chính thực hiện cảnh đi xuyên qua đỉnh của thác nước nơi Cửu Trại Châu. Đỉnh thác này gồm những tảng đá lớn, trơn nhẵn, nước cũng chảy rất xiết, việc thực hiện cảnh quay trực tiếp vì thế trở nên rất nguy hiểm. Tuy nhiên, không ai trong năm diễn viên có ý định đầu hàng.
Cảnh quay tuyệt vời trên đỉnh thác ở Cửu Trại Câu (Ảnh dẫn qua: Zing.vn)
Khi thực hiện cảnh quay này, nữ đạo diễn đứng phía dưới chân thác để chỉ đạo quay, nên chỉ đến khi cảnh quay kết thúc bà mới được biết Bạch Long Mã của đoàn vừa trải qua một phen sinh tử thực sự. Khi bước trên con dốc của đỉnh thác, Bạch mã đã không giữ được thăng bằng vì đá dưới chân phủ đầy rêu rất trơn. Cú ngã đẩy chú ngựa nằm xõng xoài trên mặt đá. Thân hình đồ sộ, địa hình lại nhấp nhô, trơn trượt, nên chú ngựa không thể tự mình vực dậy. Nước chỗ này chảy rất xiết, chỉ một chút sơ ý là có thể cuốn trôi bạch mã.
Những nhân viên của đoàn bối rối vô cùng khi không biết làm thế nào để giúp người bạn diễn của mình. May mắn thay, lúc ấy, một vị khách du lịch đã rẽ đoàn người đi thẳng tới chỗ bạch mã. Ông yêu cầu mọi người gỡ bộ yên cương xuống, để ngựa nghỉ một lúc. Vài phút sau, ông cầm cương, hiệu lệnh cho mọi người cùng hiệp lực kéo ngựa lên. Cuối cùng, bạch mã cũng thoát khỏi thế nguy hiểm. Vị khách du lịch ấy là một người tộc Tạng, cũng là một nhân viên chăm sóc và thuần dưỡng ngựa chuyên nghiệp.
Khi nghe câu chuyện, bên cạnh sự cảm kích an bài của số phận đã giúp cứu thoát Bạch Long Mã, đạo diễn Dương Khiết cũng cảm thấy đau lòng, bà nhận ra mình đã quá tàn nhẫn khi bắt chú ngựa phải thực hiện một cảnh quay nguy hiểm tới như vậy.
Những gian nan và nỗ lực ngoài đời của đoàn làm phim đã tạo nên những thược phim chân thực (Ảnh dẫn qua: eva.vn)Ý chí của những người làm phim đã truyền tải một cách sống động ý chí của năm thầy trò Đường Tăng trên chuyến hành trình thiêng liêng và gian khó (Ảnh dẫn qua: Zing.vn)
Trên đây chỉ là hai trong số rất nhiều những tai nạn mà Bạch Long Mã gặp phải trong khi đồng hành cùng đoàn làm phim. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những hiểm nguy, chú ngựa vẫn kiên cường gắn bó với đoàn trọn vẹn 5 năm trời, cho đến khi bộ phim đóng máy. Không biết nói, Bạch mã dùng ánh mắt, thái độ làm việc và hợp tác của mình để hoàn thành xuất sắc vai diễn được giao.
Cuộc sống kết thúc trong nỗi buồn
Tuy đã vào sinh ra tử với đoàn làm phim, nhưng tới khi bộ phim Tây Du Ký đóng máy, đạo diễn Dương Khiết lại không được biết Đài truyền hình Trung Ương đã đưa Bạch Long Mã đi đâu. Chỉ cho tới sau này, bà mới hay tin, Bạch mã ngày nào đã được đưa đến Vô Tích và trở thành ngựa dành cho khách tham quan ở đó. Trước cửa chuồng chú ngựa có tấm biển đề “Ngựa trong phim Tây Du Ký”, để du khách chụp ảnh hoặc thuê cưỡi.
Nhưng Bạch Long Mã lại có một kết thúc thật buồn (Ảnh dẫn qua: eva.vn)
Khi biết chuyện, nữ đạo diễn Dương Khiết không khỏi có cảm giác đau lòng. Bà không ngờ, sau khi cống hiến hết mình cho bộ phim, chú ngựa lại sống một cuộc đời buồn như vậy. Khi gặp lại chú ngựa trong căn phòng nhỏ cô đơn của nó, vị đạo diễn đã khẽ hỏi thăm, như cách bà hỏi thăm chú ngựa khi bị ngã ở Hàng Châu: “Bấy lâu nay, con sống có tốt không? Sao lại gầy gò thế này? Họ có cho con ăn no không?”.
Trong một dịp nữ đạo diễn về thăm Bạch Long Mã (Ảnh dẫn qua: eva.vn)
Chú ngựa khi ấy đứng im nhìn bà. Bà tiếp tục hỏi, như hỏi một người quen đã lâu lắm rồi mới có được ngày tái ngộ: “Chúng ta đến thăm con đây, con có còn nhớ Tây du ký không? Có nhớ hay không? Có nhớ bọn ta không?”. Trong lòng bà, nữ đạo diễn cảm thấy chú ngựa đã nhận ra mình, bởi khi trở ra, trong một khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, bà thấy chú ngựa vẫn nhìn theo mình. Rồi sau đó, chú thở dài và lặng lẽ quay đi.
Sau lần ấy, nữ đạo diễn đã cố gắng thuyết phục những người phụ trách để cho Bạch Long Mã có được một điều kiện sống tốt hơn. Họ đã đồng ý với bà. Thời gian cứ như vậy trôi qua, lần thứ hai nữ đạo diễn có cơ hội gặp lại Bạch mã ở Vô Tích, nó đã quá già và cũng không còn phản ứng được gì với cuộc sống xung quanh. Dáng hình bé nhỏ của Bạch Long Mã lẫn giữa những chú ngựa trẻ khỏe cứ mờ dần rồi tắt hẳn. Chú ngựa khi qua đời đã được chôn ở một góc nhỏ nào đó của Vô Tích, trong âm thầm và lặng lẽ.
Bạch Long Mã đã đến với Tây Du Ký và cống hiến hết mình trên suốt hành trình thỉnh kinh của thầy trò Đường Tăng. Thông qua vai diễn của đời mình, chú ngựa ấy đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của một diễn viên và sứ mệnh của một nhân vật.
Rốt cuộc thì những tiếng bước chân trên hành trình ấy vẫn mãi âm vang như lời bài hát:
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca mà chuyên mục Nghệ Thuật Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của trái tim mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
…Trọn kiếp thân ai vướng bụi trần,
Để hồn say đắm nghiệp Thi nhân,
Ngây ngất trong mơ, hoa trong mộng,
Tràn ngập trời xuân, lộng gió xuân.
Ngây ngất trong mơ, hoa trong mộng. Tràn ngập trời xuân, lộng gió xuân. (Ảnh: pinterest.com)
Lăn lóc cõi đời mà không chán
Máu ngập con tim, cứ nóng dần
Dẫu phải trở về thân cánh bướm
Vẫn tràn đam mê, đượm hồng ân.
Lăn lóc cõi đời mà không chán. Máu ngập con tim, cứ nóng dần. (Ảnh: Pinterest.com)
Hay, dở cõi đời lòng trong trắng
Trả, vay phân định chẳng nợ nần…
Đạo Nhất
Đôi lời về tác giả:
Tác giả hiện là cơ trưởng người Việt của hãng hàng không quốc tế 5 sao Qatar Airways. Anh là người đa tài, say mê văn chương, thơ phú, từng sáng tác nhiều áng thơ văn. Anh là lứa phi công đầu tiên của Việt Nam được đào tạo lái máy bay thương mại tại Australia và Pháp, với kết quả học tập luôn đạt loại xuất sắc, nhận cúp danh giá và lưu tên trên bảng vàng của Học viện Hàng Không Australia. Từng công tác 10 năm tại Hãng hàng không Vietnam Airlines, anh cũng tham gia giảng dạy tại trường Đại học Oxford Anh quốc trong đề án đào tạo phi công liên thông giữa Việt Nam với Học viện Hàng không Anh tại Oxford.