Không biết từ bao giờ, đối với rất nhiều người Việt, việc tắm lá mùi thơm đã trở thành một việc không thể thiếu trong chiều cuối năm. Mùi thơm ngan ngát, nóng hổi tỏa ra từ nồi nước lá sẽ khiến lòng người chậm lại, nhẹ nhàng dâng lên một nỗi nhớ…
Ảnh minh hoạ.
Chiều cuối năm, khi bạn kết thúc công việc dọn dẹp của mình bằng việc đặt bình thược dược đủ sắc màu lên cái đôn trắng tinh sạch bóng, cũng là lúc mùi lá mùi thơm đã tỏa khắp căn nhà.
Người ta hay nói, khứu giác và vị giác là những bảo tàng kí ức sống động nhất. Cái mùi đặc trưng của lá mùi đang đưa những mùa Tết trong quá khứ ùa về, tràn ngập trong tâm trí bạn. Những cái Tết hồn nhiên, hí hửng khi được mẹ gội đầu, được mẹ tắm cho bằng thứ nước lá có mùi là lạ, rồi ủ trong một chiếc khăn. Cảm giác mình thơm nức trong vòng tay ấm áp của mẹ vẫn sẽ ở trong trái tim bạn, vẹn nguyên. Ngày cuối năm của ấu thơ, tha thiết mà yên lành biết bao…
Rồi mùi lá mùi lại đưa kí ức về gần thực tại hơn một chút, khi lần đầu tiên bạn trở thành người đun nước lá mùi cho cả gia đình. Cảm giác lần đầu tiên được chăm sóc gia đình nhỏ của mình bằng một thứ nước thơm nồng hẳn sẽ còn mãi trong tâm trí. Mùi hương ấy là mùi của sự chăm sóc, của tình yêu thương, của sự tiếp nối. Bạn biết rằng tắm lá mùi chiều cuối năm là một trong hàng vạn những thứ tinh tế mà mẹ truyền trao, để bạn có thể gìn giữ ngọn lửa hạnh phúc trong tổ ấm nhỏ của mình.
Một buổi chiều dọn dẹp đã thấm mệt, nhưng chỉ cần ngồi lại trong hương lá mùi thấm đẫm trong không khí, bạn lại có thể mỉm cười. Bởi, khi cúi xuống bạn thấy bàn tay mẹ ở ngay trong tay mình, trái tim mình cũng đang yêu thương, bằng chính nguồn yêu thương từ tim mẹ… Cứ như thế, mùi lá mùi khi mới ở trên bếp, giống như một thứ mùi của quá khứ, đưa ta ngược về những gì đã trải qua, để dành một khoảng tĩnh lặng nhỏ trong chiều cuối năm, cảm nhận những gì đã đến và đã đi.
Trở về với thực tại, cái việc tắm rửa bằng nước lá mùi tưởng chừng như đơn giản ấy lại giống như một nghi lễ. Tại sao lại là nghi lễ? Bởi có những quy tắc mà bạn phải tuân theo, và có những niềm tin mà bạn luôn mang khi khi cẩn thận dội từng gáo nước thơm ấm nồng ấy lên mình.
Người ta không phải cứ cho bất kì loại mùi nào vào nước, đun lên là ra thứ nước tắm ngày cuối năm. Bao giờ, bà hay mẹ cũng sẽ chọn những nhánh mùi già nhất, có những bông hoa mùi li ti, và những quả mùi nhỏ xíu, lúc lắc trên cành. Bà nói, thân mùi già cho nhiều tinh dầu hơn, mùi nước tắm sẽ thơm, sẽ nồng ấm hơn. Mẹ cũng mỉm cười thêm vào, quả mùi như một thứ quả kì lạ, nó chính là thứ khiến cho con người có cảm giác khoan khoái hơn, làm đầu óc con người ta trở nên thanh nhẹ, thông suốt. Bạn thầm nể phục và biết ơn sự tinh tế của người xưa.
Tắm nước là mùi, là phải tắm vào chiều 30 Tết. Trong dân gian xưa kia, ngày thường, nước lá cũng được sử dụng như nước tắm. Nhưng trong những này còn lại của năm, người ta tắm với lá sả, lá hương nhu, lá trầu không, hay lá bưởi, v.v… Lá mùi là để riêng cho dịp “tẩy sạch” để đón năm mới này.
Dịp này, bà vẫn hãy nhẹ nhàng nhắc nhở, cháu yêu, cháu hãy tắm cho thật sạch những muộn phiền, những không may của năm cũ đi nhé, và tắm đi cả những nỗi buồn, và cả những lỗi lầm của cháu. Tắm cho sạch, để mình đón một năm mới nhé. Không biết có phải do lời nhắc nhở ân cần của bà, hay do cái khoan khoái của nước lá mang lại, khi choàng tấm áo sạch lên người, bạn bỗng cảm thấy cả thân thể và tâm hồn mình được làm mới lại, được tiếp thêm hi vọng để sống một năm mới, tốt đẹp hơn.
Vậy là nước lá mùi không chỉ dẫn ta về quá khứ, không chỉ cho ta những phút giây nhìn lại, tĩnh lại sau cả một năm miệt mài với cuộc sống, mà “nghi thức tẩy sạch” nhẹ nhàng ấy giúp ta nhận ra rằng, ta vẫn được cuộc sống kì diệu ban cho một cơ hội mới, để cất đi tất cả những lỗi lầm, buồn đau. Cất những thứ ấy thật sâu, để chúng không cản ta tiến về phía trước, bước tới một khởi đầu cho những điều tươi sáng hơn.
Mùi nước lá mùi chiều cuối năm, chỉ ngửi thôi mà lòng đã thấy thanh nhẹ, thư thái hơn rất nhiều…
Mới đây, câu chuyện về cô gái ở bẩn đến nỗi rác từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh chất thành từng đống lớn khiến cộng đồng mạng ngỡ ngàng và đưa ra nhiều ý kiến.
Việc thuê phòng trọ để ở, một vài ngày không quét hay để đồ linh tinh chắc chẳng còn xa lạ với sinh viên. Thế nhưng luộm thuộm, ở bẩn đến nỗi biến căn phòng thành bãi rác chính hiệu thì quả là khiến người ta cạn lời.
Mới đây câu chuyện về cô gái thuê phòng nhưng sống bẩn đến nỗi để nơi ở ngập rác từ trong chỗ ngủ đến nhà vệ sinh khiến cộng đồng mạng “dậy sóng”.
Cô gái bị bóc phốt vì ở bẩn, chặn luôn liên lạc với chủ nhà
Mới đây trên mạng xã hội đã lan truyền bài đăng của một chủ nhà chia sẻ những hình ảnh về căn phòng ngập rác khiến mọi người xôn xao. Được biết, người chủ này cho một cô gái thuê phòng nhưng đã 2 tháng không thấy tiền điện tăng lên, mọi phương tiện liên lạc đều bị chặn.
Nguyên văn bài viết của chủ nhà đăng tải trên mạng xã hội. (Ảnh: Chụp màn hình)
Nghi ngờ có điều khác thường nên chủ nhà đã nhờ người đến phá cửa và cảnh tượng ngập rác hiện lên khiến ai nấy đều phải ngỡ ngàng. Người chủ chia sẻ trong bài viết: “Làm sao mà… có thể sống chung với rác được như vậy, rồi làm sao có thể tích góp được bao nhiêu đây rác”.
Nhà vệ sinh chất đầy rác với đủ thể loại khác nhau. (Ảnh: Nhi Tiên Lê)
Căn phòng biến thành bãi rác chính hiệu
Nhìn hình ảnh do chủ nhà đăng tải lên, cộng đồng mạng dường như không thể tin vào mắt mình. Bởi lẽ trong căn phòng khắp nơi đều có đủ các thể loại rác từ vỏ đồ ăn đến quần áo, giẻ lau… thậm chí là cả băng vệ sinh. Từ giường ngủ ra chỗ nấu ăn, tủ đồ rồi cả nhà vệ sinh, rác cứ thế chất thành đống to.
Cảnh tượng rác trong phòng khi nhìn từ bên ngoài vào. (Ảnh: Chụp màn hình)
Chủ nhà phải nhờ nhiều người dọn dẹp mới xuể. (Ảnh: Nhi Tiên Lê)
Chủ nhà phải nhờ nhiều người dọn dẹp mới xuể. (Ảnh: Nhi Tiên Lê)
Để xử lý “của nợ” mà người con gái thuê phòng để lại, chủ nhà đã phải nhờ đến mấy người đàn ông dọn dẹp. Họ phải dùng nhiều bao tải lớn mới có thể di chuyển hết chỗ rác trong phòng ra điểm tập kết rác ngoài đường. Thậm chí trong video những anh chàng dọn rác còn lắc đầu cười khó xử, chắc hẳn chẳng ai ngờ nổi 1 cô gái có thể tích trữ rác một cách “thần kỳ” như vậy.
Phải sử dụng nhiều bao tải to mới đủ để chứa rác. (Ảnh: Nhi Tiên Lê)
Cộng đồng mạng ngỡ ngàng trước căn phòng ngập rác
Câu chuyện đăng tải lên mạng ngay lập tức nhận về hàng nghìn bình luận cũng như chia sẻ. Mọi người không khỏi kinh ngạc và thậm chí còn “bái phục” bởi lẽ chẳng thể hiểu nổi làm sao một người con gái có thể sống trong bãi rác lớn như vậy.
Chưa kể việc bốc mùi, hay chuột bọ, rác nhiều vậy rồi ăn ngủ, sinh hoạt kiểu gì vẫn đang là thắc mắc của cư dân mạng. Mọi người đã nhanh chóng tag bạn bè vào và không ngừng ngán ngẩm cách sống luộm thuộm của cô gái này.
Cộng đồng mạng ngỡ ngàng và thắc mắc làm sao có thể sống cùng với nhiều rác vậy. (Ảnh: Chụp màn hình)
Thực chất việc dọn nhà sẽ không mất quá nhiều thời gian, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra mười mấy phút làm việc hay rèn thói quen để đồ ngăn nắp thì căn phòng luôn sạch sẽ. Chính vì vậy, mỗi người hãy luôn tự rèn luyện cho mình kỷ luật để không rơi vào tình cảnh như cô gái trong câu chuyện “dở khóc dở cười” trên nhé.
Còn bạn nghĩ sao về trường hợp này hãy chia sẻ ngay và cùng cập nhật nhiều thông tin hấp dẫn tại cộng đồng của YAN nhé.
Cô gái biến căn phòng thành một bãi rác kinh hoàng sau 7 năm không một lần dọn dẹp
Một cô gái người Thái đã thuê căn phòng trong khoảng 7 năm, hàng xóm kể rằng không bao giờ thấy người này đi vứt rác nên cũng khó hiểu.
Ban đầu mọi người không để ý nhiều cho đến khi thời tiết bắt đầu nắng khiến mùi hôi bốc lên và chất lỏng từ trong phòng chảy ra tới tận thang máy.
Lúc này chủ nhà mới để ý và thậm chí không còn cách nào khác phải phá cả cửa vì rác đã chắn luôn lối đi.
Cảnh tượng căn phòng ngập rác phía sau khiến nhiều người ngỡ ngàng và thốt lên: “Trời ơi, sao lại có thể bẩn đến mức kinh khủng như thế”.
Bản thân hy vọng đã là một điều tốt đẹp. Là một điều tích cực. Là điều giúp chúng ta tự tin hơn, kiên quyết hơn.
Nếu nói về Brandon, thì cậu ấy chỉ mong năm nay qua thật nhanh.
Cậu ấy coi đây là một trong những năm không được tốt lắm, bạn biết đấy, ai cũng có những năm như vậy. Bị thương, sức khỏe không được tốt, những rắc rối ở trường đại học, lo lắng về tài chính, hai lần đụng xe, và đúng, một lần chia tay với bạn gái nữa. Tất cả đều “giáng” vào người bạn của tôi trong một năm. Bạn có thể nói rằng năm nay là “thời điểm tốt nhất và thời điểm tệ nhất” đối với Brandon.
Chỉ có điều là không có phần “thời điểm tốt nhất”.
Có thể đó là lý do tại sao cậu ấy không chỉ hướng về ngày cuối năm, mà còn… nhảy chân sáo ấy chứ. Mặc dù việc “nhảy chân sáo” một phần là do một bên chân của cậu ấy đang đau do vụ đụng xe thứ hai; và một phần vì cả năm nay đã khiến cậu ấy mệt cả về thể chất lẫn tinh thần lẫn tâm lý lẫn tiền bạc.
– Tớ biết có nhiều người còn trải qua một năm khó khăn hơn tớ – Brandon kể với tôi – Tớ có nơi để ở, có thức ăn đúng bữa và có quần áo để mặc. So với nhiều người, cuộc sống của tớ còn tốt chán. Nhưng dù gì, tớ vẫn hy vọng năm sau sẽ tốt hơn. Tớ không cần phải có một năm hoàn hảo. Tớ chỉ hy vọng những điều tốt hơn.
Và ai có thể trách cậu ấy chứ? Chẳng phải tất cả chúng ta đều hy vọng năm mới tốt hơn, vui hơn, nhẹ nhàng hơn, đáng hài lòng hơn…? Tôi biết cuối năm nào thì tôi cũng hy vọng như thế.
Và đúng, bản thân hy vọng đã là một điều tốt đẹp. Là một điều tích cực. Là điều giúp chúng ta tự tin hơn, kiên quyết hơn. Nó có thể tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại. Bạn hãy cứ hỏi một đội bóng yếu. Nếu không có hy vọng, họ sẽ đầu hàng trước bất kỳ đội nào mạnh hơn. Không có hy vọng, bất kỳ ứng viên nào cũng sẽ bỏ cuộc trước khi bắt đầu chiến dịch chạy đua vào vị trí nhất định. Không có hy vọng, đến cả Michael Jordan cũng sẽ bỏ môn bóng rổ khi ông không được vào đội bóng của trường trung học.
Mặc dù hy vọng là điều rất tốt, nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu bạn “trộn” vào đó một phần đặt-mục-tiêu và thêm nhiều sự chăm chỉ nữa. “Tương lai không trở nên tốt hơn bởi hy vọng, mà bởi kế hoạch” – Jim Rohn, một doanh nhân kiêm triết gia, nói: “Và để đặt kế hoạch cho tương lai, thì chúng ta cần các mục tiêu”.
Đồng thời, tác giả Nido Qubein nhắc chúng ta rằng chúng ta “có thể có những mục tiêu lớn nhất, những lý tưởng cao nhất, những ước mơ hoành tráng nhất, nhưng hãy nhớ điều này: không điều gì trở thành hiện thực, trừ phi bạn bắt tay vào việc”.
Và đó cũng là điều mà Brandon lập kế hoạch để làm cho Năm Mới. Cậu ấy bảo tôi rằng cậu ấy sẽ dành thời gian nghĩ về năm cũ và những bài học từ đó, và đặt những mục tiêu cho năm mới (mà sẽ không bao gồm việc có người yêu mới – cậu ấy hứa như vậy). Brandon nói cậu ấy sẽ không nghĩ theo kiểu “mình muốn làm gì?”, mà sẽ là “mình muốn điều gì sẽ xảy ra?”. Rồi cậu ấy sẽ lập kế hoạch về những gì mình sẽ làm để những mục tiêu đó xảy ra.
Và rồi cậu ấy sẽ bắt tay vào việc ngay lập tức để năm sau trở nên tốt hơn, vui hơn, nhẹ nhàng hơn, đáng hài lòng hơn.
Tuy nhiên, tôi cũng xin lưu ý rằng, sau tất cả những việc đặt mục tiêu, lên kế hoạch, bắt tay vào việc…, Brandon vẫn hy vọng điều tốt nhất. Cậu ấy hy vọng rất nhiều là khác. Nhưng cậu ấy sẽ không chỉ hy vọng. Hy vọng sẽ lấp đầy khoảng trống giữa những gì cậu ấy có thể kiểm soát và những gì ngoài tầm kiểm soát. Còn cậu ấy sẽ làm tất cả những gì có thể, và hy vọng rằng như thế là đủ.
Và hy vọng rằng đến cuối năm sau, cậu ấy không phải vội vàng mong cho một năm trôi qua thật nhanh.
Nhiều người cho rằng bộ tộc Hunza có thể đạt đến số tuổi thọ khó tin, đồng thời sở hữu gương mặt trẻ đẹp “vượt thời gian” nhờ chế độ ăn uống hợp lý.
Việc một người đạt qua ngưỡng 100 tuổi là điều khá ít gặp. Tuy nhiên, câu chuyện này vẫn diễn ra như “cơm bữa” với cộng đồng khoảng 87.000 người sống ở vùng núi phía bắc Pakistan. Họ thuộc bộ tộc Hunza, những người được biết đến với tuổi thọ trung bình 120, có thể chạm ngưỡng 160. Ảnh: Roundup.
Theo nhiều nguồn tin, phụ nữ Hunza có thể sinh con ở tuổi 65. Những người này thậm chí còn giữ được nét trẻ trung, xinh đẹp vào những năm cuối đời. Một số tài liệu khẳng định họ là hậu duệ của các binh lính dưới trướng Alexander Đại đế khi ông tới Ấn Độ. Dù vậy, các xét nghiệm DNA vẫn chưa chứng minh được điều này. Cho tới nay, không ít người vẫn đồn tộc Hunza đến từ hành tinh khác. Ảnh: Fengwei, Pinimg.
Những câu chuyện về tộc Hunza đôi khi bị đồn thổi quá mức. Một số thông tin cho rằng người tộc này miễn nhiễm với bệnh tật và 900 năm chưa ghi nhận ca mắc ung thư. Dù vậy, chưa có thông tin chính xác nào cho những lời đồn này. Tuy nhiên, những người từng gặp gỡ tộc Hunza đều khẳng định họ có thể chất khỏe mạnh khác thường. Ảnh: KudaGo.
Robert McCarrison, bác sĩ Scotland, cho biết bí quyết “trường thọ” của người Hunza nằm ở chế độ ăn chay. Các bác sĩ khác đến đây cũng đưa ra những nhận xét tương tự. John Clark, bác sĩ đã dành 20 tháng sống chung cùng người Hunza, tiết lộ sự cô lập cũng giúp bộ tộc này tránh khỏi bệnh tật thông thường. Do địa hình thung lũng Hunza rất hiểm trở, người Hunza ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên tránh được nhiều bệnh truyền nhiễm. Ảnh: Shutterstock.
Chế độ ăn của người Hunza thực sự không quá lành mạnh như một số người vẫn tưởng. Nhiều thông tin khẳng định tộc Hunza ăn rất ít chất béo. Theo Ancient Pages, người Hunza ăn rất nhiều thực phẩm có chất béo như phô mai, bơ, sữa… Thịt cũng được người Hunza tiêu thụ nhưng chủ yếu vào mùa đông. Nguyên nhân là người Hunza có rất ít nhiên liệu còn việc luộc thịt khá “tốn kém”. Do đó, họ hay ăn thịt vào mùa đông còn ăn chay vào mùa hè. Vì thế, có thể nói, người Hunza khỏe mạnh là do sinh hoạt lành mạnh, không phải chế độ ăn uống. Ảnh: Mark Weins.
Tuy nhiên, chế độ ăn của người Hunza có điểm đáng chú ý. Họ sử dụng rất nhiều mơ, loại thực phẩm giàu Amygdalin, chất có thành phần chống ung thư. Mơ xuất hiện ở khắp nơi. Thậm chí, mức độ kinh tế của người Hunza còn có thể đo bằng số cây mơ họ trồng. Ảnh: Dawn.
Ảnh hưởng địa hình miền núi còn tác động vào nhiều mặt trong cuộc sống của người Hunza. Các ngôi làng gần như bị cô lập nên việc di chuyển gặp không ít khó khăn. Đất nông nghiệp cũng không nằm ngay sát khu dân cư. Do đó, nhiều người thậm chí phải đi bộ 2 giờ để ra đồng. Tờ Very Well Health nhận xét địa hình đã biến người Hunza thậm chí còn mạnh mẽ hơn các Sherpa, người chuyên dẫn đường lên đỉnh Everest. Ảnh: Airizo.
Bí quyết cuối cùng cho cuộc sống “trường thọ” của người Hunza là tiếng cười. Nhiều tài liệu khẳng định họ là những con người vui vẻ nhất thế giới. Chính cảm xúc tích cực đã phần nào giúp tộc Hunza trở nên khỏe mạnh hơn những người khác. Ảnh: Getty.
Theo Ancient Pages, bạn nên tới tận nơi để chứng kiến cuộc sống thật của người Hunza. Họ có thể sống thọ hơn phần đông dân số thế giới nhưng cũng chỉ khoảng 10 năm. Trường hợp người sống tới 120 hay 160 tuổi vẫn còn là dấu hỏi. Bộ tộc này không hề sống trong khung cảnh như vườn địa đàng. Họ vẫn phải chật vật đấu tranh với địa hình khắc nghiệt và nhiễm một số loại bệnh. “Cuộc sống của người Hunza đã bị phóng đại quá mức, giống như cách chúng ta tin vào suối nguồn tươi trẻ”, tờ Ancient Pages bình luận. Ảnh: Getty.
Trong cuộc đời mình không cần phải lấy lòng ai cả, không học được cách từ chối, đôi khi bạn sẽ phá hủy cuộc sống của chính mình.
Hôm qua có một chị đến nhà chúng tôi ở nhờ. Sáng nay khi chúng tôi đang làm đồ ăn sáng, điện thoại chị rung lên. Chị vừa nhìn điện thoại liền cau mày. Tôi hỏi chị sao thế, chị nói “đồng nghiệp cũ muốn mua nhà, nhắn tin vay mấy chục triệu”.
10 phút sau, người bạn đó gọi điện đến: “Cậu đọc tin nhắn chưa, tớ đang cần dùng gấp, cảm ơn cậu nhé, làm phiền cậu rồi”, còn chụp cả ảnh chứng minh thư để chứng minh mình không phải lừa đảo. Tôi hỏi chị suy nghĩ kỹ chưa? Chị nói: “Chị cảm thấy quan hệ giữa chị và cô ấy không tốt đến mức có thể vay một số tiền lớn đến thế, chị ngay từ đầu đã không muốn cho vay nhưng không biết mở miệng từ chối người ta như thế nào”.
Nhớ lại thời cấp 3, tôi có một cô bạn thân lớp bên, cô ấy yêu thầm lớp trưởng của lớp chúng tôi, thư tình của cô ấy còn do tôi sửa giúp và tự tay đặt trong ngăn bàn của lớp trưởng. Nhưng hai ngày sau vẫn không có bất cứ hồi âm nào, thậm chí trên sân trường lớp trưởng còn chủ động vẫy tay chào hỏi với bạn tôi. Chúng tôi nghĩ có lẽ bức thư bị rơi ở đâu đó, lớp trưởng không đọc được. Bạn tôi vẫn tiếp tục yêu thầm lớp trưởng, cho đến một ngày cô ấy nhịn không được mà đứng trước mặt lớp trưởng tỏ tình, lớp trưởng nói: “Tớ suy nghĩ rồi mới có thể quyết định chúng ta có thể ở bên nhau hay không, bạn rất xinh đẹp và đáng yêu, đây là vinh hạnh của tớ, nhưng tớ vẫn chưa nghĩ được còn đi học thì có nên yêu đương hay không, sợ ảnh hưởng đến việc học”.
Đến năm cuối cấp ba, người lớp trưởng đó lại yêu một cô gái khác, còn người bạn của tôi vẫn thầm yêu anh đến kỳ cuối cấp. Khi cô ấy nhìn thấy lớp trưởng của tôi công khai mối quan hệ yêu đương với cô gái khác đã rất đau lòng, liền hỏi anh ta: “Cậu không phải cảm thấy yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học hành sao? Hay là cậu chưa từng thích tôi?”.
Lớp trưởng liền nói: “Xin lỗi, tớ chưa từng thích cậu, nhưng tớ sợ chúng ta đều là bạn học của nhau, nếu tớ từ chối cậu sẽ rất đau lòng”.
Ảnh minh họa: Shutterstock.
Tôi cũng lại đã từng nghe được một câu chuyện như thế này, một cô gái thích một người đàn ông nhưng anh ta đã có vợ rồi, cả hai đều là quản lý của công ty, sớm tối tiếp xúc với nhau. Cô có thể cảm nhận được rằng người đàn ông đó cũng thích cô, có một lần công ty tổ chức tiệc rượu, mọi người đều uống hơi nhiều, người đàn ông đó liền gọi xe, đưa cả hai về nhà. Trên xe, người đàn ông đó nắm lấy tay cô, nhưng cô cũng không rút tay lại, cô ngừng một lúc rồi nói: “Em nghe nói mối quan hệ của anh và vợ cực kỳ xấu, đây là chuyện cả công ty đều biết. Em rất thích anh, cũng cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của anh, nhưng nguyên tắc sống và giới hạn của em là không làm người thứ ba”.
Cô gái rất mạnh dạn hỏi nhưng người đàn ông lại từ chối. Cô gái lại hỏi tiếp: “Vậy em có thể hỏi, anh có thể ly hôn rồi chúng ta ở bên nhau không?”. Người đàn ông suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Anh không thể ly hôn, vợ anh luôn ở bên anh từ khi anh còn nghèo khó, mặc dù hiện tại bọn anh đã ly thân, không còn tình cảm nhưng vì coi đó là báo đáp cho cô ấy nên anh sẽ không ly hôn”.
Cô gái bình tĩnh rút tay lại và nói: “Biết rồi, vậy đoạn tình cảm này chỉ đến đây thôi”. Người đàn ông cũng lặng lẽ nói: “Em đến nhà rồi, anh không đưa em lên nhà nữa. Em chú ý an toàn nhé, đến nhà thì nhắn tin lên nhóm chung của công ty cho mọi người biết nhé”. Không lâu sau, cô ấy chuyển đến một công ty khác, kết hôn và có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Ảnh minh họa: Shutterstock.
Bạn không thể cho người khác kết quả mà họ muốn, thì ngay từ đầu hãy đừng để họ có hy vọng.
Hai người trong câu chuyện trên đã từ chối tất cả những khả năng có thể xảy ra mà đối phương tưởng tượng. Mặc dù cả hai đều thích nhau, nhưng họ biết chuyện đến với nhau là không thể vì thế chỉ đành từ chối lẫn nhau. Trên thế giới có rất nhiều câu chuyện tình yêu cách núi cách biển mà hai người thật may mắn đều là những người thông minh, khi đó câu chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng thỏa đáng, nếu không sẽ biến thành câu chuyện ba người đều đau khổ.
Nguyên tắc tự ràng buộc đầu tiên của đời người đó là: Nếu đã đồng ý thì phải dốc toàn lực mà thực hiện, tuyệt đối không được thề thốt một cách tùy tiện. Từng có một câu nói đại ý là: “Đừng ngại từ chối người khác, bởi vì khi người khác đưa ra yêu cầu hoặc thỉnh cầu với bạn, trong lòng họ đã dự trù hai khả năng có thể xảy ra, vì thế bạn đồng ý hay từ chối, đều nằm trong dự tính của đối phương”.
Có lẽ bạn là một người tốt bụng, nhưng từ chối người khác còn hơn là nhận lời mà không làm được càng khiến cho người ta cảm thấy thất vọng.
Hãy học cách nói “không” và phải nói ngay từ đầu khi yêu cầu của người khác chạm đến giới hạn của bạn. Khi bạn cảm thấy mình không muốn làm chuyện này, khi một người tỏ tình với bạn, nhưng bạn không thể đáp lại tình cảm của người ta, nếu bạn quyết định không thể đồng ý thì xin bạn hãy từ chối ngay từ đầu và từ chối một cách cương quyết.
Nếu người chị trong câu chuyện đầu tiên từ chối ngay từ đầu thì đối phương có thể nhanh chóng tìm người khác vay tiền, không làm chậm trễ chuyện của họ. Nếu lớp trưởng trong câu chuyện thứ hai từ chối cô bạn ngay từ đầu thì cô ấy sẽ không phải yêu thầm cậu ấy trong ba năm và nhận phải cái kết đau khổ. Và trong câu chuyện thứ ba, nếu họ không từ chối lẫn nhau thì cả hai có lẽ đã lao vào một câu chuyện tình vụng trộm mà chỉ có hai người họ cảm thấy lãng mạn.
Xin bạn hãy giữ vững nguyên tắc của mình, nó có thể giúp bạn đưa ra rất nhiều quyết định đúng đắn, để tương lai không cảm thấy hối hận. Thêm nữa, cố gắng đừng vay tiền người khác, nếu vay rồi thì đưa ra một cái hạn để trả nợ cho người đó, bởi khi khi đã cho bạn vay tiền, chắc chắn là người đó rất tin tưởng bạn, đừng phụ lòng sự tin tưởng này.
Trưởng thành là khi không vừa ý vẫn giữ được cách đối đáp duyên dáng.
Khi chỉ trích người khác, thật ra ta đang làm tổn thương chính mình. Trong cuộc sống nhiều người thích đổ lỗi cho người khác, đánh giá người thân, bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là cả những người xa lạ với mình.
Những người không dễ dàng chỉ trích và đánh giá người khác được cho là những người có trí tuệ cảm xúc cao. Ví dụ như biểu tượng nhan sắc của Đài Loan, Lâm Chí Linh, người ta đều cho rằng cô ấy là người có trí tuệ cảm xúc cao, bởi vì cô ấy chăm sóc cảm xúc của tất cả mọi người.
Trong cuộc sống hàng ngày chúng ta có thích chỉ trích người khác không? Quần áo người khác mặc, chuyện hôn nhân của người khác, công việc của người khác, có phải đều là những chủ đề để chúng ta đánh giá? Khi đánh giá và chỉ trích người khác, ta có cảm xúc như thế nào? Bản thân có từng nghĩ đến nếu những lời nói đó là nói về chúng ta thì sẽ như thế nào không? Trả lời những câu hỏi này có thể khiến bạn thận trọng hơn trước khi bắt đầu đánh giá người khác trong những lần sau.
Thái độ đối với người khác quyết định hướng sống của bản thân
Khi bị người thân, bạn bè hoặc thậm chí là những người xa lạ chỉ trích hoặc đánh giá, chúng ta thường nghe thấy những câu nói như: Béo quá, gầy quá, bộ quần áo này không hợp với bạn, bạn quá tình cảm, quá yếu mềm, không biết lập kế hoạch cho cuộc sống của mình… Bạn cảm thấy thế nào khi nghe những lời chỉ trích này? Sau đó bạn có phải sẽ nghĩ trước đây mình cũng từng chỉ trích và đánh giá người khác như thế?
Chúng ta đều biết rằng những người không dễ dàng chỉ trích người khác là những người có trí tuệ cảm xúc cao, giống như Lâm Chí Linh, dù là đi trên sân khấu, quảng bá phim, hay tham gia các show truyền hình, cô ấy đều quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh. Độc lập, dịu dàng, nhưng không mất đi vẻ nữ tính. Bởi vì dáng người cao, khi chụp ảnh cùng người khác, cô sẽ cố gắng làm cho mình không nổi bật hơn họ, khi người dẫn chương trình làm khó cô, cô chỉ nở một nụ cười rồi cho qua, chứ không giao chiến với đối phương. Cô ấy rất ít khi chỉ trích và đánh giá người khác, những biểu hiện này không chỉ là trí tuệ cảm xúc cao mà còn thể hiện sự trưởng thành của một con người.
Người trưởng thành không phải là người không có cảm xúc, mà là người biết làm chủ cảm xúc của mình, biết cách giải quyết mọi việc theo phương thức của người trưởng thành.
Ảnh minh họa: Shutterstock.
Một số người thường hay chỉ trích những người có mối quan hệ thân thiết với mình, ví dụ với người thân, con cái và người bạn đời của mình một cách rất khắc nghiệt khó chịu. Trong công việc phải chịu ấm ức, tức giận và cảm thấy không công bằng, họ liền về nhà đổ lên đầu gia đình mình. Những người như thế luôn tìm thấy lý do để chỉ trích người khác, hơn nữa còn đem sự chỉ trích và đánh giá nói thành vì muốn tốt cho đối phương, trong tâm lý có được một sự đắc ý về mặt đạo đức.
Một người thường hay nhìn vào khuyết điểm của người khác thật ra là do không dám đối diện với bản thân mình
Tôi quen một anh bạn tên là Gary, là một người rất thích đánh giá và bình phẩm về người khác, nhìn thấy người khác lái xe nói người ta lái xe kỹ thuật không tốt, làm ảnh hưởng đến anh ta, đánh giá cháu gái của mình quá béo, nói anh trai mình kết hôn, ly hôn rồi lại kết hôn là một tên ngốc. Không những thế, anh ta còn chỉ trích các thành phố phát triển quá nhanh làm mất di sản văn hóa, chỉ trích bạn gái mình bị bệnh do ăn chay mà không ăn thịt, chỉ trích cô ấy lười biếng, không chịu làm việc nhà khiến cả nhà toàn quần áo bẩn. Tôi quan sát thấy, chỉ cần anh ta không vui, công việc không thuận lợi thì tất cả những người xung quanh anh ta đều là đối tượng để anh ta chỉ trích.
Các nghiên cứu tâm lý học cho thấy, những người dễ dàng chỉ trích hành vi của người khác, là những người luôn có cảm giác thấp kém sâu trong nội tâm mình. Những người này trong quá trình phát triển từ thời niên thiếu đến trưởng thành thường thiếu thốn tình yêu và sự quan tâm, những cảm giác thiếu thốn này tạo thành một lỗ hổng tâm lý. Những ký ức này sản sinh ra một loạt các cảm xúc tiêu cực, trở thành nhận thức về giá trị bản thân, khiến người này cảm thấy bản thân chưa từng được tôn trọng, chưa từng được đối xử một cách ấm áp và chưa từng nhận được sự quan tâm từ những người khác. Khi gặp khó khăn hoặc tâm trạng cảm xúc tồi tệ, họ liền đem những gì bản thân đã trải qua chiếu lên những người xung quanh, đặc biệt là những người thân thiết với mình, cũng không biết cách quan tâm và yêu thương chính bản thân mình.
Ảnh minh họa: Shutterstock.
Khi chúng ta đã quen với việc phán xét người khác, chúng ta không thể khống chế những suy nghĩ và thái độ tiêu cực dành cho cha mẹ, người yêu, bạn đời, bạn bè, anh em, và thậm chí là cả những người xa lạ. Sự chỉ trích và phán xét tạo ra một môi trường tồi tệ cho chính chúng ta. Nếu một người chỉ nhìn thấy những khuyết điểm của người khác, thì trên thực tế, người đó đang không dám đối mặt với chính bản thân mình. Những người như thế này không có cách nào có thể phát huy năng lực của bản thân và khó mà tìm được cho mình một chỗ đứng trong xã hội.
Một người khi muốn chỉ trích và đánh giá người khác trên thực tế là đang muốn tạo cảm giác gần gũi với người đó. Chỉ là họ dùng một phương pháp tiêu cực để biểu đạt mong muốn của mình. Khi có thể kết nối với chính bản thân mình, tìm được lý do mà mình dùng để chỉ trích người khác, thì ta sẽ chấp nhận và đồng hành cùng với bản thân mình, hiểu thế nào là yêu thương bản thân. Từ đó ta có thể kết nối với những sự vật và con người khác, làm những điều mà ta thích, yêu thích những điều ta làm, kết nối mọi thứ bằng tình yêu thương tràn ngập trong trái tim. Như thế, ta sẽ không đặt quá nhiều sự chú ý và hài lòng ở thế giới bên ngoài.
Những người mạnh mẽ thực sự sẽ không dễ dàng chỉ trích người khác
Khi chúng ta càng ngày càng thân thiết với những sự vật và con người xung quanh mình, trái tim ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ, đồng thời khiến ta hài lòng với những giá trị của bản thân mình. Những người mạnh mẽ thực sự không dễ dàng chỉ trích và đổ lỗi cho người khác.
Nhìn vào những đứa trẻ chúng ta sẽ thấy, chúng khóc thút thít, tức giận chỉ vì muốn có được những thứ mình muốn hoặc bảo vệ bản thân mình. Khi chúng ta chỉ trích người khác, xin hãy quan sát những phản ứng cảm xúc của chính bản thân mình, sau đó luyện tập bỏ qua cảm xúc của mình để đạt sự hài lòng và tự tôn.
Tiếp theo hãy học cách thể hiện trực tiếp nhu cầu của bạn. Chúng ta thường ngại thể hiện trực tiếp những nhu cầu của mình vì sợ bị từ chối, và sau đó sử dụng các phương pháp hời hợt để né tránh nỗi sợ đó, từ đó có kết quả không mấy tốt đẹp. Ngược lại thể hiện trực tiếp nhu cầu của mình là đối mặt với sự sợ hãi và tiến về phía trước trong sợ hãi là một dấu hiệu của sự trưởng thành. Khi bạn cảm thấy buồn bực và muốn trút giận lên người khác thì cũng lúc là bạn đang lan tỏa những cảm xúc tiêu cực, điều đó làm tổn thương chính bạn và người khác.
Sử dụng phương pháp thích hợp để thể hiện cảm xúc tiêu cực
Thứ nhất, viết ra
Tìm một nơi riêng tư và an toàn để tương tác trực tiếp với cảm xúc của chính mình, dùng cách viết ra tất cả các cảm xúc của mình, viết ra tất cả những gì mà bạn đang suy nghĩ, bao gồm cả trả thù, oán giận, tự chỉ trích, những suy nghĩ chán nản, viết cho đến khi bạn không còn gì để viết thì đốt nó đi.
Thứ hai, vẽ ra
Dùng bất cứ loại bút nào bạn có, vẽ những đường tròn lớn trên giấy, vẽ một cách mạnh mẽ, dồn hết sức lực vào đó, việc làm này giúp bạn giải tỏa những cảm xúc tiêu cực sinh ra từ sự tức giận, giải phóng nỗi buồn và cả sự hận thù, khi bạn đã thấy những cảm xúc tiêu cực biến mất thì hãy đốt tờ giấy đi.
Thứ 3, tập thể dục giảm áp lực
Bạn có thể đi chạy bộ, nhảy hoặc hít một hơi thật sâu, hãy tưởng tượng bạn đang vận động với những phần cảm xúc tiêu cực và từ từ giải tỏa chúng khi bạn dần trở nên kiệt sức vì vận động.
Chúng ta có thể sử dụng những ý tưởng khác nhau để làm dịu và hòa hợp cảm xúc của riêng mình, vì bản thân mình mà tìm một vị trí trong cuộc sống. Đừng dễ dàng chỉ trích và đánh giá người khác, để bản thân trở thành một người trưởng thành và có trí tuệ cảm xúc cao.
Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ “ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em tiếp tục ở lại làng của mình, cậu tự nhủ: “Mình sẽ sửa lại sai lầm của quá khứ”. Cậu làm việc chăm chỉ, chỉ tập trung vào hiện tại, sẵn sàng giúp đỡ mọi người với tất cả những gì cậu có thể. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu, tử tế. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai ký tự “ST” vẫn còn in dấu trên trán anh.
Ngày kia, có một người hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai ký tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là Thánh nhân (Saint)”.
Người phương Tây có câu: “Every saint has a past, every sinner has a future” để nói rằng mỗi Thánh nhân đều có một quá khứ, còn mỗi kẻ tội đồ đều có một tương lai.
Đừng dằn vặt về những gì đã qua trong quá khứ vì nó không thể thay đổi. Nhưng tội đồ nào cũng có thể trở thành Thánh nhân nếu biết phản bổn quy chân, không ngừng tu dưỡng bản thân mình trở nên tốt đẹp cao cả.
Bạn không thể thay đổi quá khứ nhưng bạn có thể kiến tạo tương lai.
Học cách tha thứ cho chính mình và cho người khác, bởi vì ai cũng cần có cơ hội để trở nên tốt đẹp hơn chính mình của ngày hôm qua.
Ảnh minh hoạ (nguồn: Unsplash).
Làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc?
Hạnh phúc là sự vui vẻ với cuộc sống hiện tại, hài lòng với những gì mình đang có, nhưng để thực hiện được những điều tưởng như đơn giản này lại cần dũng khí và kiên trì.
Để sống hạnh phúc cũng chẳng cần quá nhiều, chỉ cần khỏe mạnh, yêu thương và chân thành là đủ rồi.
Không ai có thể chi phối được cuộc đời bạn, chỉ là có đủ dũng khí để kiên trì đi theo sự lựa chọn của bạn hay không mà thôi.
Truy cầu hạnh phúc thì cần phải nuôi dưỡng thiện lương. Một cái tâm đẹp thì cuộc đời mới đẹp.
Không nên vì sợ bị người ta bắt nạt, ức hiếp liền thu lòng thiện lương của bạn lại. Cũng không nên vì sợ bị người khác làm tổn thương mà bạn trở nên không thiện lương nữa.
Người thiện lương tự mang theo vầng sáng may mắn, dù có bị người lừa, phải chịu thiệt thì Trời sẽ bù đắp, bị người ức hiếp thì sẽ được Trời bảo hộ.
Mỗi người chúng ta ai cũng sống thiện lương, chỉ là có người sau khi trải qua tổn thương rồi thì không dám tiếp tục thiện lương nữa.
Dù cuộc đời có trắc trở, va vấp ra sao, cũng đừng thay đổi thiện lương, bởi vì thiện lương chính là phúc báo, là chỗ dựa vững chắc của bạn. Chỉ cần bạn tiếp tục thiện lương thì nhất định sẽ thu được phúc khí.
Một lòng hướng thiện chính là tích đức. Làm người hành thiện chính là tích phúc. Hành ác mưu mô quỷ quyệt vĩnh viễn chẳng thể đấu nổi Trời. Không từ thủ đoạn vĩnh viễn chẳng thắng nổi thiện.
Người thiện bị người ức hiếp nhưng Trời lại bảo hộ. Người thiện bị người làm tổn thương nhưng Trời lại trợ giúp. Người thiện bị người ta lừa gạt nhưng Trời lại thương.
Thiện lương chính là phúc báo, bạn thiện lương thì con đường phía trước sẽ càng đi càng rộng mở, càng bước càng bằng phẳng.
Đạo đức phản ánh phong thái xã hội. Người thuận theo đạo đức thì xã hội mới được bền lâu.
Đạo Trời đền đáp người cần cù
Thế nào là Cần? Quý tiếc thời gian, chịu khổ chịu khó, cẩn thận nghiêm túc là Cần. Người cần cù đại đa số là người có tư tưởng chịu khó, chịu khổ, cố gắng nỗ lực, cho nên họ luôn gắng sức làm tốt công việc.
Tung hoành gia nổi tiếng thời kỳ Chiến Quốc là Tô Tần. Khi còn trẻ Tô Tần muốn thuyết phục vua Tần thực hiện chính sách Liên hoành nên đã 10 lần dâng thư mà không được chấp nhận. Lúc này y phục ông đã rách nát, lộ phí cũng đã tiêu hết, mặt như cành cây khô, đành phải bó chân, đi giày cỏ, cõng thư tịch, gánh hành lý, mang theo nỗi lòng tủi hổ rời khỏi nước Tần.
Về đến nhà, vợ ông cũng chẳng rời khung cửi dệt vải để nghênh đón, chị dâu cũng chẳng nấu cơm cho ông ăn, cha mẹ cũng chẳng đáp lời ông. Nhưng Tô Tần không oán trách người nhà, cũng không thối chí nản lòng. Ông lập tức ra thư án đọc, đến nửa đêm, mệt nhọc buồn ngủ, ông bèn dùng dùi đâm vào bắp đùi để tỉnh táo đọc tiếp, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa xuống gót chân.
Sau đó ông lại đi chu du các nước, thuyết phục 6 nước như Triệu, Ngụy, Tề… hợp sức chống Tần. Ông được đeo ấn tướng quốc của 6 nước, trở thành vị tướng quốc của 6 nước, một việc xưa nay chưa từng có.
Đạo Đất đền đáp người thiện lương
Trợ giúp người hành thiện, gặp dữ hóa lành. Thiện lương, làm việc thiện khiến người người nâng cao phẩm hạnh. Bản tính tiên thiên của con người là thiện lương: Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Có câu cổ ngữ: “Họa phúc không có cửa, chỉ do con người tự chiêu mời. Thiện ác có báo ứng, giống như hình với bóng”.
Thời Xuân Thu, Triệu Thuẫn ở Ế Tang thấy một người sắp chết đói, ông bèn vội vàng cho người đó ăn. Người sắp chết đói đó chỉ ăn một nửa rồi cất đi. Triệu Thuẫn hỏi nguyên do, anh ta nói muốn đem nửa phần thức ăn này đem về cho mẹ. Triệu Thuẫn cảm động lòng hiếu thảo của anh ta, bảo rằng cứ ăn hết đi và chuẩn bị thêm một giỏ thức ăn có cả thịt để anh ta đem về cho mẹ.
Sau này Tấn Linh Công đánh giết Triệu Thuẫn. Trong lúc cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, Triệu Thuẫn sắp lâm nguy thì một võ sỹ của Tấn Linh Công quay giáo chống lại, cứu thoát Triệu Thuẫn. Sau khi thoát chết, Triệu Thuẫn hỏi viên võ sỹ đó tại sao lại làm như vậy. Anh ta trả lời rằng: “Tôi chính là kẻ suýt chết đói ở Ế Tang năm xưa”.
Ảnh minh họa: Shutterstock.
Đạo con người đền đáp người chân thành
Con người cần phải chân thành bất kể là làm việc cũng như làm người. Trước tiên học làm người, sau đó học làm việc.
Yến Thù là tể tướng và nhà thơ nổi tiếng triều Tống. Khi ở tuổi thiếu niên ông đã được Trương Tri Bạch tiến cử với triều đình với danh tiếng “Thần đồng”. Khi đến cung điện đúng lúc vua đang đích thân ra đề thi tiến sỹ. Vua liền lệnh cho Yến Thù làm bài thi. Yến Thù nhìn đề thi liền nói: “10 ngày trước thần đã làm đề như thế này rồi, có bản thảo ở đây, xin được đổi một đề khác”.
Tống Chân Tông đáng giá cao bài thi của ông, nhưng điều vua đánh giá cao hơn cả là sự thành thật của Yến Thù. Khoa thi đó Yến Thù đỗ Tiến sỹ.
Sau khi Yến Thù vào triều làm quan, đương thời thiên hạ thái bình vô sự nên cho phép bá quan chọn nơi có cảnh đẹp mở tiệc. Khi đó danh sỹ đại phu, triều thần ai nấy đều dự tiệc vui vẻ. Nhưng Yến Thù lại ở nhà cùng với huynh đệ giảng học thi thư.
Một hôm trong cung chọn quan dạy thái tử, hoàng đế chấm Yến Thù và bổ nhiệm ông. Hoàng đế cho rằng: “Gần đây nghe nói các đại thần các quán các đề vui chơi yến tiệc, chỉ có Yến Thù cùng huynh đệ đóng cửa ở nhà đọc sách. Người cẩn thận trung hậu như thế này đúng là người thích hợp có thể dạy thái tử học tập”.
Yến Thù chất phác nói rằng: “Không phải hạ thần không thích vui chơi yến tiệc, chỉ là gia cảnh nghèo không có tiền đi chơi thôi. Nếu thần có tiền cũng sẽ đi yến tiệc, chỉ vì không có tiền nên không bước chân ra khỏi nhà”.
Hoàng thượng thấy vậy càng tán thưởng, càng ngày càng sủng ái. Sau này thái tử đăng cơ, ông được trọng dụng, quan lộ thăng dần đến chức Tể tướng.
Đạo kinh doanh đền đáp người giữ chữ tín
Ở Đông Kinh đời Tống có một quán trà nhỏ, trà cụ trang nhã thanh khiết, làm ăn rất hưng thịnh.
Có nhân sỹ họ Lý cùng bằng hữu uống trà trong quán này, sơ ý để quên túi tiền đựng mấy chục lạng vàng trên bàn rồi ra đi. Mấy năm sau, ông Lý lại đến quán trà này, trong lúc trò chuyện với bằng hữu có kể lại câu chuyện mấy năm trước. Chủ quán nghe thấy lập tức nói chen vào: “Túi tiền mà quan nhân nói đến, thảo dân nhặt được. Nếu ngài nói đúng số lượng thì ngài có thể đem về”.
Ông Lý kinh ngạc phấn khích nói: “Quán nếu thực sự nhặt được thì tôi xin tặng một nửa”.
Chủ quán chỉ cười mà không nói gì. Trong quán có một cái gác nhỏ, chủ quán vịn lan can leo lên. Trong gác nhỏ thấy có một lượng lớn những đồ khách hàng để quên, nào là ô, giày, y phục, đồ sành sứ… Trên mỗi đồ vật đều có mảnh giấy ghi rõ ngày tháng năm, người hình dáng thế nào để quên. Đến góc căn gác, chủ quán lấy một cái túi nhỏ, vẫn còn nguyên như trước.
Chủ quan lấy xuống rồi hỏi ông Lý. Ông Lý nói số lượng và trọng lượng vàng bên trong. Khi mở ra kiểm đếm, quả đúng như vậy. Chủ quán lập tức trả toàn bộ vàng cho chủ nhân. Ông Lý lấy ra một nửa tặng cho người chủ quán quân tử chí thành này. Chủ quán từ chối và nói: “Thảo dân nếu trọng tài khinh nghĩa thì đã cất giấu đi từ lâu rồi”.
Là người kinh doanh, muốn đạt được thành công thì không thể nào không dựa vào sự tín nhiệm và ủng hộ của khách hàng. Những thương nhân thành công trong lịch sử, không ai là không coi chữ tín làm đầu, trung thành trên hết, lấy chữ tín làm cái gốc lập thân. Chữ tín là tài sản vô hình quý giá của thương nhân. Giữa doanh nhân, doanh nghiệp và dân chúng, tuyệt đối không được dùng thủ thuật dối trá, không được làm ăn giả dối, cần phải có “một lời hứa giá ngàn vàng”, lấy chữ tín làm cái gốc lập thân.
Đạo nghề nghiệp đền đáp người tinh thông
Cần cù học tập khổ luyện thì kỹ năng nghề nghiệp mới tinh thông.
Khi Khổng Tử còn trẻ, ông theo vị quan nhạc nước Lỗ là Sư Tương học đàn. Sư Tương nói với Khổng Tử: “Khúc nhạc này trò đã chơi tốt rồi, có thể học sang khúc nhạc mới”.
Khổng Tử nói: “Chưa được, học trò vẫn chưa nắm vững kỹ xảo diễn tấu”.
Ảnh minh họa: Wikipedia.
Sau một thời gian, Sư Tương nói với Khổng Tử rằng: “Bây giờ trò đã nắm vững kỹ xảo diễn tấu khúc nhạc này rồi, có thể học sang khúc nhạc mới”.
Khổng Tử nói: “Học trò vẫn chưa lĩnh hội được ý cảnh của khúc nhạc này”.
Lại sau một khoảng thời gian, Sư Tương nói: “Trò đã lĩnh hội được ý cảnh khúc nhạc này rồi, có thể học sang khúc nhạc mới”.
Khổng Tử lại nói: “Học trò vẫn chưa biết ai là người sáng tác ra khúc nhạc này”.
Cứ như thế, Khổng Tử trước sau vẫn chỉ luyện tập chơi một khúc nhạc. Một hôm Khổng Tử trong khi đang chơi đàn thì trong tâm bỗng có sở ngộ, ông liền đứng lên nhìn về phương xa nói: “Học trò đã biết ai sáng tác khúc nhạc này rồi. Người này da ngăm đen, thân thể cao thanh mảnh, tấm lòng rộng lớn, chí hướng cao xa, ngoài Chu Văn Vương ra thì còn có thể là ai nữa”.
Sư Tương nghe thấy thế vội vàng đứng dậy, vừa thi lễ với Khổng Tử vừa nói: “Trò quả là bậc Thánh nhân. Khúc nhạc này, thầy dạy ta nói cho ta biết là khúc “Văn Vương tháo” (Tiết tháo của Văn Vương) do Chu Văn Vương sáng tác”.
Haley Moses, 24 tuổi, là người mắc chứng tự kỷ đầu tiên ở Florida, Hoa Kỳ trở thành luật sư.
Khi lên 3, Moses bị phát hiện bệnh tự kỷ sau khi cha mẹ cô nhận thấy cô gặp khó khăn trong việc giao tiếp bằng lời nói nhưng lại rất xuất sắc với những trò chơi không cần dùng ngôn ngữ. Sau một năm kiểm tra và điều trị, Moses bắt đầu nói được và trở lại lớp học bình thường.
Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô được viết ở tuổi 15, có tên: “Middle School – The Stuff Nobody Tells You About It: A Teenage Girl With ASD Shares Her First Experiences” (tạm dịch: “Những điều không ai dạy bạn ở trường cấp 2: Một cô gái tuổi teen với chứng rối loạn tự kỷ chia sẻ những kinh nghiệm đầu tiên của mình”) . Cô gái đầy khả năng sáng tạo này cũng có tên trong một cuốn sách tập hợp các bài tiểu luận, là tác giả một cuốn sách khác, các bài phát biểu và tạo ra các tác phẩm nghệ thuật.
Ảnh: Rare.us.
Moses là người hoạt động nhiệt tình vì những người mắc chứng tự kỷ. Bằng tài năng và nỗ lực, cô đã vượt qua khiếm khuyết bản thân. “Tôi được nuôi dưỡng để giúp đỡ những người cần giúp đỡ và giúp đỡ cộng đồng. Để nuôi một đứa trẻ, cần sự chung tay của cả một ngôi làng, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa để nuôi một đứa trẻ khuyết tật. Bằng cách chia sẻ câu chuyện của mình, tôi có thể là một phần của ngôi làng đó”, Moses bày tỏ.
Moses quyết định theo đuổi ngành luật tại Đại học Miami với mong muốn cô có thể tạo ra ảnh hưởng trong xã hội và tạo sự khác biệt bằng cách trở thành một luật sư. Cô tốt nghiệp vào tháng 5/2018. Moses trở thành luật sư mắc chứng tự kỷ đầu tiên ở Florida, chuyên về các vấn đề quốc tế và chăm sóc sức khỏe.
Moses hy vọng sẽ truyền cảm hứng cho mọi người bằng thành công của mình và khẳng định rằng, không có gì là không thể. Cô tin những thành công của mình sẽ có ý nghĩa nhất định đối với cuộc đời của người khác.
Moses là một diễn giả truyền cảm hứng và ở tuổi 13, cô lần đầu tiên nói chuyện trước đám đông, bắt đầu với câu chuyện cuộc đời cô.
Câu chuyện của Moses chính là minh chứng sống động rằng, chỉ cần có quyết tâm thì khó khăn nào cũng không thể ngăn cản một người bước tới thành công. Không ai hoàn hảo và không ai hoàn toàn vô dụng, điều quan trọng là bạn có tìm ra và phát huy được năng lực ẩn giấu trong con người mình hay không.
Con người sống ở thế gian, trong vô minh mà tạo rất nhiều nghiệp, hễ tạo nghiệp thì sẽ phải hoàn trả. Dưới đây là ba câu chuyện về nhân quả báo ứng, mong sao sẽ thay một hồi chuông cảnh tỉnh rõ điểm này.
Mẹ con nhà vượn chết thương tâm, cả nhà ác nhân gặp báo ứng
Trước đây có một người vào rừng, nhìn thấy con vượn con liền bắt lấy mang về, vượn mẹ biết được, đã đuổi theo đến tận nhà. Ông ta đắc ý treo vượn con trên cành cây trong sân vườn cho vượn mẹ xem. Vượn mẹ khẩn khoản chắp hai tay hướng về phía kẻ ác nhân, cầu xin ông thả vượn con ra. Ông ta không những không chịu thả, mà lại còn dùng gậy đánh chết vượn con.
Vượn mẹ đau đớn kêu khóc, tung mình nhảy vọt lên cao rồi rơi xuống đất giãy đành đạch một hồi rồi chết. Người đàn ông mổ bụng vượn mẹ ra xem, thấy gan ruột thảy đều đứt đoạn cả. Sau đó chưa đầy nửa năm, cả nhà ông ta đều mắc phải bệnh dịch mà chết.
Thành tâm hối lỗi ăn năn, giải trừ nghiệp chướng
Xưa có một người đàn ông nọ, vợ của ông một lần mang thai sinh được ba cậu con trai. Tuy vậy tuổi đã gần 20 rồi mà cả ba cậu con trai này vẫn chưa biết nói.
Một ngày kia có người ghé thăm nhà ông ta, nhìn thấy ba cậu quý tử đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn bập bẹ học nói, liền hỏi: “Chuyện này là vì sao?”. Chủ nhân trả lời rằng: “Chúng là con trai của tôi, đều không biết nói chuyện”. Vị khách hỏi: “Ông hãy cố phản tỉnh lại xem, vì sao lại như vậy?”.
Người đàn ông rất kinh ngạc, suy nghĩ một hồi rất lâu mới đáp lại rằng: “Còn nhớ thời tôi còn nhỏ, trên đầu giường có một tổ yến, trong tổ có ba con chim non. Mỗi khi chim mẹ mang thức ăn về chúng đều mở miệng tiếp lấy, ngày nào cũng như vậy. Có một ngày, tôi hiếu kỳ đưa ngón tay vào trong tổ yến, bầy chim thấy vậy tranh nhau mở miệng đón lấy. Thế là tôi liền dùng ba cọng gai tường vi cho vào miệng chúng, kết quả cả ba chú chim con đó đều chết cả. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy hối hận vô cùng”.
Vị khách gật đầu nói: “Thế thì đúng rồi”. Dứt lời, ba cậu con trai của gia chủ đều biết nói. Điều này chứng minh rằng chỉ khi chân thành sám hối tự nội tâm thì mới có thể tiêu trừ tội lỗi, hóa giải nghiệp chướng.
Ảnh minh họa: Youtube.
Tích oán quá lớn, thợ săn phải đền mạng
Vào những năm cuối thời nhà Ngô, có vị thợ săn thường vào rừng săn bắn. Nửa đêm hôm ấy một người vóc dáng cao lớn, mặc bộ đồ màu trắng, thắt chiếc đai lưng cũng màu trắng. Ông ta nói với thợ săn: “Ta có kẻ thù ngày mai sẽ đến quyết trận sống mái. Sau khi ông nhìn thấy, làm ơn hãy giúp ta, ta sẽ hậu tạ ông”.
Thợ săn đáp: “Hiển nhiên tôi sẽ giúp đỡ ông rồi, cớ chi nói đến chuyện báo đáp”. Người kia nói: “Ngày mai sau khi ăn sáng xong, ông hãy đi đến bên con sông. Kẻ thù của ta từ phía bắc đi đến, còn ta sẽ từ phía nam ra nghênh địch. Bên đeo thắt lưng màu trắng là ta, còn bên đeo thắt lưng vàng là kẻ thù của ta”. Người thợ săn nhận lời.
Khi trời vừa tảng sáng, quả nhiên từ phía bắc bờ sông có một luồng âm thanh giống như cuồng phong bão táp, cây cỏ xung quanh đều bị thổi ngã, phía nam bờ sông cũng tương tự như vậy. Đó là hai con rắn lớn dài hơn chục trượng vừa chồm về phía nhau bắt đầu trận quyết chiến. Thấy con rắn có lân màu trắng dần dần đuối sức, người thợ săn liền kéo căng cung tên bắn trúng con rắn có lân màu vàng, khiến nó tức thì ngã xuống.
Chập tối, thợ săn lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngày trước đến đáp tạ. Ông ta nói: “Ông có thể ở đây săn bắn một năm, sang năm thì đừng đến nữa. Nhất định hãy nhớ lấy lời tôi, nếu tiếp tục thì sẽ có họa lớn ngập đầu”. Thợ săn nói: “Được”, sau đó bèn không săn bắn ở đây nữa.
Ảnh minh họa: Everyeye.
Mấy năm sau, thợ săn đã quên mất những lời căn dặn trước đó, lại đến nơi này săn bắn. Một hôm, ông lại gặp lại người đàn ông đeo thắt lưng màu trắng năm nào. Ông ta buồn bã nói: “Lời tôi nói ông không chịu nghe! Ngày trước ông đã săn bắn chết rất nhiều sinh mạng, oán hận của chúng với ông quá lớn rồi. Bây giờ chúng đều muốn đến báo thù, chỉ là vào lúc nào và ra sao thì tôi không biết được”. Người thợ săn vô cùng sợ hãi, vừa muốn rời đi thì nhìn thấy ba người mặc y phục màu đen đều há to miệng hướng về phía ông đòi mạng.
Xem ra thiện ác báo ứng không phải là vấn đề có tin hay không, mà là một chân lý hết sức thực tại. Con người sống trên đời thì cần hành thiện tích đức, tu dưỡng bản thân, có như vậy mới có thể nhận được phúc báo sau này.